Khi hỏi về những lời đồn kì bí hệ trọng đến ông và ngôi nhà, ông khẳng định: "Tôi không tin chuyện thần bí, ma mị
Bắt đầu từ đó, tôi bỏ công tự xây dựng theo ý thích của mình. Ai đến gõ cửa ông cũng tìm lời từ chối nhẹ nhõm nhưng cương quyết. Đến năm 1985, quốc gia cấp cho tôi miếng đất này.Ngôi nhà và tăm dạng bí hiểm của chủ nhân đã khiến nhiều người có đầu óc kinh dị đồn đoán rất nhiều chuyện ly kỳ. Voi 6 ngà - một tác phẩm trong vườn nhà ông Hinh. Để xây 1 mảng tường 1 mét, ông phải trèo xuống, leo lên hàng trăm lần.
Ông Phật viết kinh để dạy đời, mắc gì đọc cho ổng nghe? Tôi không đi chùa, không nhậu nhẹt, dự tiệc cưới, lễ, đám giỗ, thôi nôi, đầy tháng gì cả.
Ông cầu thân 3 lần: "Có thật sự muốn ly dị?". Những người chứng kiến chạy đến toan đưa anh ta đi cấp cứu. Trong góc sân là tượng đài Phật Quán Thế Âm đứng trên thân rồng. Mỏi mệt, ông xin nghỉ hưu non vào năm 1994 để hội tụ trí lực xây "ngôi nhà ước mơ" cho chính mình.
Tôi không thích có ai đó giúp đỡ nên tôi không thuê thợ. Ông không trách vợ nhưng cũng không trách mình.
Trong thời kì này, ông được bầu vào làm Ủy viên túc trực Liên hiệp xã Tiểu Thủ Công nghiệp Tp HCM. Em thức dậy mới nhớ mình té xe bất tỉnh nhân sự". Vì ngại mất lòng, vị cán bộ này đề nghị không nêu tên. Ông Vũ Thế Hinh và chú chó thân thiết.
Chính giữa sân là một bức tượng voi trắng 6 ngà. Tôi không hề gặp pháp lành hay những gì liên tưởng đến tâm linh, huyền hoặc". Cạnh trái cánh cổng là đài liệt sĩ. Mọi người thấy lạ, hỏi. Cạnh đó là một chiếc cửu tháp.
Ẩn sĩ đa thần? Hỏi về những bàn hương án bày khắp trong nhà, ngoài sân, ông đưa tay vuốt chòm râu trắng, cười hiền: "Tôi không theo một tín ngưỡng nào cả. Mỗi tháng ông chỉ ra khỏi nhà 1 lần với 2 mục đích: Viếng mẹ và đi mua thực phẩm. Mẹ ông đã 94 tuổi đang sống với người em của ông ở quận 4. Tôi chưa từng học qua xây dựng.
Người bạn độc nhất vô nhị của ông trong ngôi nhà kỳ bí là con chó vàng lai giống Phú Quốc rất khôn lanh. Ông rất chí ít khỏi nhà và cũng ít người tiến thoái. Ngôi "biệt thự" cấp 4 và ông tiên râu trắng? Ngôi nhà riêng biệt nằm trên con hẻm 62 (thuộc phường Tân Kiểng, quận 7, Tp HCM) nép sau tán lá xum xuê của một gốc bồ đề
Nói xong, người thanh niên leo lên xe đấu chạy. Dù tự xây nhưng những đường nét vê hồ của ngôi nhà sắc sảo như được xây từ một thợ hồ có tay nghề giỏi.
Tôi không xem ngôi nhà này là cái miếu, cái am hay cái chùa nên không chấp thuận bất kỳ ai đến cúng viếng, hành lễ. Tôi làm một mình tất tần tật.
Trước mắt chúng tôi, đúng như lời đồn, đó là một ông lão quắc thước, khuân mặt nhân đức và chòm râu bạc trắng. Tầng trệt trông giống như một cái am thờ, bày vẽ rất nhiều hương án. Có lẽ đó là lý do những người quanh vùng gọi đó là "am". Người bán hàng rong cạnh cổng ngôi nhà bảo chúng tôi cứ bấm chuông.
Đã có được ngôi nhà như ý, ông xoay qua chế tạo cảnh trí ở khoảng sân. Tôi sống hoàn toàn thường nhật với gu hướng nội. Ông mời chúng tôi vào nhà. Kể qua quýt về đời mình, ông cho biết mình sinh năm 1946, ở Nam Định.
Ông mua sẵn nguyên liệu, vật tư và các loại máy bào, khoan, cắt cất vào nhà kho. Toàn bộ số tiền hưu lãnh một cục, ông mua hết vật tư. Khi cần đưa vật liệu lên cao, ông cột vào đầu dây rồi leo lên dàn, kéo. Tập huấn xong, ông được điều về phòng tuyên truyền của liên hợp xã Nhà Bè.
Tôi không thích la cà xóm giềng". Hiện, nơi góc sân trước, ông vẫn đang chế tác dang dở phần móng của tượng nữ thần Thiên Y A Na. Anh ta bảo: "Em đang ngủ (lúc bất tỉnh - PV) thì thấy một ông già râu dài bạc trắng cầm cây phất trần đập vô mặt bảo, thức dậy rồi về nhà đi. Ngày 27/7 hàng năm, tôi cúng giỗ các liệt sĩ.
Tôi thờ ông bà thánh sư và tuốt luốt những vị Phật, thánh cũng như liệt sĩ. Cuộc chia tay êm đềm không cãi cọ, to tiếng.
Không còn người tâm huyết, Liên hiệp xã Nhà Bè trở thành èo uột và tan rã. Tôi tự nắn sắt, tự bào gỗ, tự bưng bê xi măng. Tôi không ngồi thiền, không ăn chay, không đọc kinh. Mỗi tháng tôi cúng Cửu huyền Thất tổ, mỗi ngày tôi khấn chư Phật, chư thánh hộ độ nhân loại. Thấy ông lão chủ nhà "khôn thiêng" một số người mua trái cây, nhang đèn đến xin cúng bái nhưng ông cự tuyệt không cho cúng và cũng không nhận lễ vật.
Ông từ tốn làm từng chút một, khỏe làm, mệt nghỉ ngơi. Để chế tạo được những bức tượng Phật, voi, rồng tinh xảo, ông mon men đến các chùa đang xây dựng quan sát và hỏi han cách thi công rồi về bắt tay vào chế tạo
Bên trong cánh cửa sắt hoen rỉ là một khoảng sân đáng lẽ rộng rãi nếu những tượng, đài, giả cảnh không chiếm chỗ. Đột, nạn nhân ngồi dậy chắp tay xá về hướng ngôi "biệt thự" mấy xá rồi đứng dậy tỉnh queo như chưa từng bị ngất.
Từ đó đến tận giờ ông không hề có ý định bước thêm bước nữa. Mỗi lần ra khỏi nhà, ông đi chợ mua thực phẩm thiết yếu để dành ăn trong nhiều ngày. Lý do ly dị rất đơn giản: Ông không lo bươn chải kiếm tiền, chỉ lo lụi hụi làm "chuyện không đâu". Chỉ vì ông Hinh thích sống kiểu Robinson. Trong ngôi nhà, ngoài chiếc tivi cũ kỹ, chiếc xe gắn máy cà tàng và hệ thống thắp sáng bằng điện, ông không dùng các thiết bị tiện nghi nào khác, kể cả điện thoại bàn, điện thoại di động.
Có lần vị chủ tịch quận cũng đến tham quan ngôi nhà và những công trình mỹ thuật của ngôi nhà. Hóa ra, ngôi nhà không có gì thần bí.
Ngôi nhà bí ẩn Sau vài câu xã giao, ông Vũ Thế Hinh, chủ nhân ngôi nhà kỳ dị từ tốn cho biết, ông đã bỏ ra gần 20 năm lầm lũi một mình xây dựng cái "thế giới riêng" ấy mà không hề thuê một người giúp đỡ.
Lúc đầu xây cũng khó khăn nhưng dần dần tôi quen tay, xây không thua một thợ nề giỏi. Tôi cũng không cổ xúy, thuyết phục ai bắt chước mình.
Những nhân vật cứu rỗi con người tôi đều thờ. Sau khi sơn hà hợp nhất năm 1975, với bằng tú tài toàn phần, ông xin vào làm việc tại Phòng Công nghiệp huyện Nhà Bè (hiện giờ là quận Nhà Bè). Mỗi ngày 8 giờ đồng hồ, ông tự trộn xi măng, bê tông rồi xây một mình. Năm 1979, thành phố có chủ trương thành lập mô hình kinh tế liên kết giữa các hợp tác xã, huyện Nhà Bè thành lập đơn vị Liên hiệp xã Tiểu Thủ công nghiệp.
Đài liệt sĩ trong góc sân. Nhưng tôi tu tâm, dưỡng tánh chứ không tu theo trường phái nào. Vì xây một mình nên đến năm 2003 ông mới xây xong phần ngôi nhà 3 tầng (1 trệt, 2 gác gỗ). Cả thảy những kiến trúc điêu khắc đều tinh xảo, có vẻ như do một bàn tay nghệ sĩ điêu luyện chế tạo. Một người láng giềng yêu cầu giấu tên kể rằng, hồi năm 2010, nửa đêm có một người thanh niên chạy xe gắn máy ngang qua ngôi nhà tự té xe, đập đầu xuống đất xỉu.
Cư dân địa phương gọi đó là "am ông đạo". Đúng là tôi đang ẩn cư và tu. Kinh là để nghiên cứu chứ không phải để đọc. Sau này, chúng tôi mới biết, sờ soạng đều do chủ nhân ngôi nhà tự thiết kế, tự chế tạo, thi công. Chen chúc giữa nhóm tượng, đài là những chậu kiểng hoặc giả cảnh Ngũ Hành Sơn, biển Nam Hải… Ở mỗi giả cảnh, tượng, đài đều có lư hương.
Thế là ly dị. Kể từ đó, ông gần như xa lánh thế sự. Ông cho biết: "Từ hồi 9, 10 tuổi tôi ước ao mình có một miếng đất để tự xây cho mình một cõi hàm riêng
Cũng giống như xây nhà, ông thi công một mình không thuê bất cứ ai phụ giúp. Ông tự chế một dàn ròng rọc. Cổng ngôi nhà thì đóng kín quanh năm nên những người tò mò cũng ngại gọi cửa. Người này nhận xét: "Ông Hinh chưa từng gây phiền phức hoặc vi phạm điều gì đối với luật pháp, bà con quanh vùng hoặc chủ trương, chính sách của chính quyền địa phương. Vợ gật đầu công nhận đủ 3 lần.
Chuông không kêu vì đã hỏng. Tuy nhiên, ông chưa kịp tổ chức chuyến vận động nào thì Chủ nhiệm Liên hiệp xã chết bất ngờ.
Năm 8 tuổi, ông theo ba má vào Sài Gòn và sống ở quận 4.
Chia tay với con người kỳ lạ đó, chúng tôi tìm gặp một cán bộ phường. Không giao du với thế giới bên ngoài nhưng hàng đêm ông vẫn xem hết các chương trình thời sự.
Ngôi nhà xây xong, chưa kịp mừng vui thì vợ ông yêu cầu ra tòa ly dị mặc dầu cả hai đã có 1 con chung và chưa hề to tiếng với nhau. Khi xây tường lên cao, tôi cũng tự kéo nguyên liệu lên… ". Ông được điều chuyển về đơn vị mới này và được cử đi tập huấn công tác tuyên truyền để sau này vận động các hợp tác xã nhỏ, lẻ, manh mún ưng ý bắt tay cùng vào Liên hiệp xã.
Một số người tự mường tượng rồi đồn đoán về tôi một cách kỳ quặc. Tuồng như ông theo một đạo nào đó, sống ẩn cư, thoát tục". Đã định sẵn, đó là công trình cả đời nên trong quá trình thi công, ông không vội vã. Chúng tôi đến, ông tiếp đón niềm nở. Vì ông không giao du nên nhiều người có óc dị đoan đoán bậy bạ". Nhiều chi tiết, sau khi xây xong không hợp ý, ông phá bỏ rồi săn sóc làm lại.
Một người phụ nữ trạc 40 tuổi bán hàng giải khát gần ngôi nhà cho biết: "Ông ấy rất đẹp lão, có bộ râu như ông tiên. Ngôi nhà cấp 4 nhưng được cơi nới 2 tầng sàn gỗ trông cũ kỹ, xập xệ.
Ngôi nhà tự xây suốt gần 20 năm của ông Hinh. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng có ghé thăm ông. Sau nhiều ngày mon men thăm dò, chúng tôi quyết định thâm nhập ngôi nhà để tìm hiểu thực hư.
Người ta đồn rằng, thỉnh thoảng, những đêm trăng rằm có một tà áo trắng bay chợp chờn từ ngọn bồ đề sang tầng lầu 3 rồi mất hút giữa bầu trời; Hoặc, lâu lâu giữa đêm khuya u tịch, từ ngôi nhà phát ra tiếng khóc thủ thỉ của một cô gái; hoặc, thỉnh thoảng một ông lão có bộ râu trắng phau, mặc áo dài trắng, tay cầm quạt bay là là trên nóc nhà rồi vút lên không trung… Những người dân sống cùng hẻm chỉ biết chủ nhân ngôi nhà tên Hinh.
Chúng tôi còn đang loay hoay thì cánh cổng bật mở. Những lời đồn thổi vô căn cứ về ngôi nhà riêng biệt và ông lão râu trắng cứ vậy lan truyền khắp nơi.
Bên cạnh là căn nhà kho chứa đầy công cụ của thợ xây dựng.